TỔNG TÀI ĐƯA CỤC CƯNG CHO TÔI
Phan_19
Trình Mộ Thanh vừa đi , vừa chọn quần áo -" cái này.. cái này.. cái này.. à cái này nữa .. cái này .. còn có cái này.."- Lấy được quần áo mình thích , Trình Mộ Thanh đem đưa cho nhân viên bán hàng ..
Hôm Nay cô sẽ tiêu hết tiền của Hách Liên Tuyệt , cho anh ta hết phô trương , hết đác sắt , coi như là thưởng cho bản thân cô và con trai ..
Quần áo , giày dép , túi túi , Trình Mộ Thanh không buông tha thứ nào .. Mới vừa chọn quần áo , lúc này , cửa mở ra , Kim Sa từ trong bước ra.
Chiếc váy liền màu xanh da trời , lộ ra cặp đùi thon thả , trắng nõn , chiếc váy này thật sự rất đẹp và hợp với Kim Sa.
Nhưng mà........Một đôi chân xinh xắn loả ra , dẫm nát trên mặt đất
"Tiểu Thư , cô cần phải thay giày mới hợp với quần áo hiện tại nha"- Người bán hàng nhắc nhở nói , sau đó lấy giầy ra trước mặt Kim Sa.
Vốn dĩ mặc váy Kim Sa đã không tự nhiên , quay đầu lại nhìn đôi giày đi -" Tôi .. tôi sẽ không mặc..."
Người bán hàng có chút sửng sốt .. Trình Mộ Thanh bật cười , cô đã sớm biết là như vậy rồi , đi qua hai tay đặt trên hai vai của Kim Sa , sau đó quay Kim Sa một vòng , lộ ra nụ cười hài lòng -" Ừ , không tệ".
Kim Sa chính là ở nơi đó , mặc váy này , có chút vô thố ..
Trình Mộ Thanh đến quầy giày , cố ý chọn một đôi giày búp bê , thoạt nhìn rất đáng yêu mà thoải mái , như vậy , Kim Sa mang vào sẽ không cần vất vả ...
"Đây , mang vào thử xem"- Trình Mộ Thanh lấy đôi giày ra
Kim Sa nhìn nhìn , gật đầu mang vào ...
Đứng cách xa một thước , nhìn Kim Sa , tóc của cô là tóc ngắn , vì trong cong việc luôn luôn đòi hỏi là tóc ngắn , nhưng vừa với chiếc váy này , mái tóc ngắn của Kim Sa làm lộ ra cái cổ đáng yêu .. Ngoài vẻ lạnh lùng thì khuôn mặt thoạt nhìn rất xinh đẹp , cả người nhìn như là nhân vật trong tranh vẽ vậy ..
Xinh đẹp có điểm làm cho người khác không thể khắc chế , đương nhiên trừ bỏ cái lạnh lùng trên gương mặt của Kim Sa.
"Tiểu Thư , tôi lấy quần áo này , còn nữa những cái cô ấy vừa cầm vào không cần thử cứ thanh toán hết cho tôi "- Trình Mộ Thanh nói , cô luôn tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Nhìn thấy một người xấu xí biến hoá thành mĩ nhân , kia khẳng định là một loại tán thành , Trình Mộ Thanh hưởng thụ cảm giác này .. Cô không nói Kim Sa xấu , chỉ là cô ấy có chút giống đàn ông mà thôi ..
"Được , Tiểu Thư , vui lòng đợi trong giây lát."
"Chờ một chút"- Người bán hàng vừa đi , một giọng nam phát ra.
Ngôn Dục không biết từ đâu , vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kim Sa , sau đó xoay ba vòng nhìn cô , ánh mắt thật sự không tin -" Lãnh Cô Nương , tôi mới không gặp cô trong ít phút , cô như thế nào lại thay đổi đến vậy? Đây mới là phụ nữ nha , cô xem cách ăn mặc như vậy mới hợp..."- Ngôn Dục không khỏi khen ngợi ..
Kim Sa liếc nhìn một cái , xoay người vào phòng thay đồ... Cô không thích hợp với quần áo như vậy...
"Nhân viên , tính tiền"
"chờ một chút"- Ngôn Dục đi lên , lấy cái thẻ ra -" tôi trả tiền."
Trình Mộ Thanh nhíu mày -" Tại sao?"
"Bởi vì .. tôi thích"- Ngôn Dục lườm một cái liền quét thẻ ..
"Như vậy , liên quan đến tôi cũng coi như hết"- Trình Mộ Thanh nói , vừa lúc có thể quét cái thẻ mà Hách Liên Tuyệt đưa cho cô ..
"Không cần"- Ngôn Dục cự tuyệt " Tuyệt có nhiều tiền như vậy , hôm nay tôi không hãm hại cô chính là không tồi."
"Xí , keo kiệt"
"Hừ~"
"Anh vừa rồi đi đâu? Kì lạ , tôi chưa thấy anh mua gì?" Trình Mộ Thanh nhìn anh ta nói.
"Mua rồi"
"Vậy đồ đâu?"
"Nhiều lắm cầm không hết nên trực tiếp để cho người mang về" Ngôn Dục thản nhiên nói
"Mua nhiều hay ít a?"
"Nếu không sai thì một xe? Ai nha , dù sao nếu nhét vào xe của tôi thì hôm nay chúng ta sẽ ngồi trên nóc xe để về.." Ngôn Dục kiên nhẫn nói.
Ngay lúc đó Trình Mộ Thanh hoá đá , không hổ là Ngôn Cô Nương , so với phụ nữ không khác gì !
Chương 108 :
Bởi vì an toàn cho Trình Mộ Thanh nên cô không thể đi làm , mà Hách Liên Tuyệt cũng ép cho cô ở trong nhà ..
Lúc này , Hách Liên Tuyệt chậm rãi nhận được điện thoại của Hàn Dã nói Hách Liên Hùng muốn gặp , liền vội vã đi ra ngoài , Ngôn Dục cũng đi theo mà Tiểu Trạch với Kim Sa có chút chuyện nên cũng ra ngoài ..
Vì vậy trong nhà chỉ còn lại Trình Mộ Thanh ...Vẽ đến N bản thiết kế , cảm thấy tay đã mỏi nên ra ngoài phòng khách xem TV .. nhưng vì quá mệt nên cô đã bất tri bất giác rơi vào giấc mộng ..
Trong giấc mộng .. cô nằm ngủ trên sofa , nhưng cảm giác có cái gì lạnh lạnh quẹt quẹt qua mặt của cô , không bình tĩnh liền mở to mắt vừa muốn hét lên lại nhìn thấy trước mặt cô là một con rắn ..
Chính xác là một con rắn .. thân mình thẳng tắp , còn le lưỡi đối với cô ..
Rắn? Trình Mộ Thanh sợ nhất là rắn , thiếu chút nữa cô ngã xuống ghế sofa .. Trên trán một lớp mồ hôi dày đặt , Trình Mộ Thanh nhìn bốn phía , không có gì cả thì ra chỉ là nằm mơ , nằm nơ.. nghĩ nghĩ cô lại chậm rãi nằm xuống.
Vừa nhắm mắt lại , con rắn đó lại hiện lên .. xung quanh màu vàng óng ánh ..
Trình Mộ Thanh xác định lần này không phải là mơ .. Tuyệt đối không phải..
Nhìn con rắn trước mặt , ngoạy ngoạy cái đầu , ánh mắt cũng không hiền lành , lè lè lưỡi hướng về phía cô ...
Một thân đổ mồ hôi lạnh , toàn là mồ hôi ...
Mẹ nó , đây hiện tại là tình huống gì? Con rắn này hiện tại là đang yêu cô? Hay muốn hôn môi cô?
"Mày.. mày. có chuyện gì sao?" Trình Mộ Thanh nhìn con rắn kia hỏi. (TT : ôi nói chuyện với con gắn? gặp nó thì xỉu rồi , còn có tâm trạng nói chuyện với con gắn? Gung gung ... edit mỗi khúc mà có con gắn là người không khỏi gung gung .)
Nhưng cái con rắn kia vẫn dựng thẳng , chậm rãi hướng đến Trình Mộ Thanh mà phun nộc độc ..
Nhất thời cô rùng mình , nổi da gà hết khắp người..
Tuy rằng đây là con rắn chỉ dài như cành cây , nhưng tình huống này có đủ làm cho người khác kinh sợ , hơn nữa nó có phải rắn độc hay không? Nộc độc của nó ác tính như thế nào vẫn không biết được !
"Mày... mày.. nếu như mày đói , tao có thể tìm đồ vật cho mày ăn" Trình Mộ Thanh nói xong , tay chậm rãi hướng về mặt sau , trộm lấy cái kéo sau đó để ra trước mặt , quơ quơ.
Che trước mặt con rắn , Trình Mộ Thanh đứng dậy lui về phía sau.
"Mày .. mày.. tao không muốn đả thương mày .. mày cũng đừng lại đây a.." Trình Mộ Thanh lắp bắp ..
Cô nhớ rõ trên internet có một chuyện xưa , là xà thông linh gì đó , nếu như giết nó nó sẽ trả thù ( TT : ôi mẹ ơi , giết con đi còn hơn để edit kiểu này)
Nhất là giết chết một con rắn con , sau đó sẽ bị con rắn mẹ quấn cổ thành thành một vũng máu .. Trình Mộ Thanh sợ đến chết , trên người nổi đầy da gà ..
Vừa muốn xoay người chạy lên lầu , quay người lại , Trình Mộ Thanh hoàn toàn trợn tròn mắt , hoàn toàn bị đánh cho choáng váng .. Bởi vì bốn phía xung quanh toàn là rắn , rắn to rắn nhỏ .. tất cả là rắn ..
Trình Mộ Thanh nhịn không được , nuốt nước miếng một cái , trán đổ ra đầy mồ hôi lạnh ...
Cô cũng không biết vì sao lại có nhiều rắn như vậy , suy nghĩ loạn xạ , cố gắng trấn định mình , hiện tại không phải là lúc thích hợp để kích động...
Ánh mắt thoáng nhìn , liền thấy di động cách đó không xa ! Gọi điện thoại , gọi điện thoại ! Đây là cách duy nhất cô có thể làm bây giờ ...
Trình Mộ Thanh chỉ cần lui về phúa sau một bước , con rắn sẽ bò lên một bước .. nhưng kì lạ chính là nó không tự tiện xông lên ..
Con tiểu kim xà còn trên sofa , Trình Mộ Thanh chạy nhanh đến cầm lấy di động , gắt gao ôm vào trong ngực ... Mà tiểu kim xà kia muốn tiến lên nhưng tới một nửa thì rút người lại ..
Trình Mộ Thanh run rẩy cầm di động , tuỳ tiện gọi một dãy số ..
"ALo"- Hách Liên Tuyệt đang ở công ty xem tư liệu , lúc này di động vang lên , nhìn thấy số của Trình Mộ Thanh , anh hơi nhíu mày khoé miệng nở nụ cười , trực tiếp nhận điện thoại.
"Alo.."
"Cứu em... cứu em... Thiệt nhiều rắn , ở đây có rất nhiều rắn.." Trình Mộ Thanh run rẩy nói
"Em nói gì? Xảy ra chuyện gì?" Nghe được giọng nói của Trình Mộ Thanh , Hách Liên Tuyệt dây thần kinh bị buộc chặt " Cọ" một tiếng đứng dậy ...
Chính là điện thoại bên kia truyền đến âm thanh " tít tít tít.."
Hách Liên Tuyệt lo lắng , cầm lấy áo khoát , đi ra ngoài.
Mà ở trong nhà , Trình Mộ Thanh nhìn di động rơi trên mặt đất , ão não không thôi , vừa rồi chỉ nói được một câu điện thoại liền rơi xuống .. Trên thế giới còn trường hợp nào tồi tệ hơn không? Còn bi kịch nào hơn vậy không?
Cô hiện tại cũng không biết gọi cho ai , cũng không biết có ai nghe lời cô nói không... Mẹ nó , bây giờ còn có người nào bi kịch hơn so với cô không?
Muốn cúi xuống lượm lại điện thoại nhưng vì nhiều con rắn đã vây quanh , nhìn thấy vậy Trình Mộ Thanh nổi hết da gà ..
"Mau tới cứuu ... người đâu mau cứu tôi a.." Cũng không biết có ai nghe được không , nhưng cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
"Chị cả rắn đáng yêu , anh cả rắn , bác gái rắn , tự nhỏ đến lớn tôi không có hại cái người một lần nào , cho nên các người đừng đã thương tôi"- Trình Mộ Thanh chấp tay lạy lạy bọn họ ..
Trời đất bao la , ngoại trừ Trình Mộ Thanh thì chắc không còn người nào ngây thơ làm chuyện này.
Dường như những con rắn có tổ chức , đều vây công đến cô , chính là nó đều cách cô một khoảng cách không xa , mỗi con đều không công kích cô , chúng nó lại không đến quá gần ..
Điều này khiến cho Trình Mộ Thanh không giải thích được nhưng cũng không khỏi khủng bố , đám rắn này đều là giống những con sói đói khác , hận không thể ăn sống Trình Mộ Thanh ..
Một con rắn cắn một ngụm thì không nói đi , nếu bị nhiều con cắn lên cơ thể , ngẫm lại thật làm cho người khác hoảng sợ , nếu như vậy thà tự đâm đầu chết còn tốt hơn ...
10phút sau , Hách Liên Tuyệt trở lại , vừa đến cửa nhìn thấy Trình Mộ Thanh té xỉu trên đất.
Anh trừng to mắt , chạy nhanh vào , ôm lấy Trình Mộ Thanh -" Em .. em thế nào rồi? Tỉnh lại .. em thế nào?"
Chương 109 :
Trình Mộ Thanh té trên mặt đất , hai mắt nhắm nghiền , một chút phản ứng cũng không có .. Hách Liên Tuyệt trực tiếp ôm cô lên lầu.
Mới vừa để lên giường , cô tỉnh lại , gắt gao ôm cánh tay của anh -" Rắn .. có rắn a.."- Nói xong , hai tay trực tiếp ôm cứng cổ của anh.. Hai chân cũng co lên , Hách Liên Tuyệt căn bản là không hiểu được động tác này của cô , cả người cúi xuống , ôm cô vào trong người..
Trình Mộ Thanh trợn to mắt , bộ dạng chưa định thần lại-" có rắn a.. có rắn .. rất nhiều rắn.."
Ngay lúc cô té xỉu , mơ thấy thật nhiều rắn bò trên thân thể của cô , hung hăng cắn cô , cái loại cảm giác này giống như từ trong xương tuỷ đi ra vậy ..
Nhìn thấy bộ dạng này của Trình Mộ Thanh , Hách Liên Tuyệt không biết nói cái gì , bởi vì động tác cuồng dã của cô , hai cái chân gắt gao ôm lấy thắt lưng của anh nên làm cho sinh lý của anh phản ứng ..
Trình Mộ Thanh căn bản là không phát hiện , cho dù ngồi trên đỉnh nhưng cô cũng toàn thấy những con rắn đang bổ nhào về mình , thật sự rất nhiều... ngẫm lại cả người run lên ..
"Trình Mộ Thanh , trước tiên em bình tĩnh một chút , nói cho anh biết xảy ra chuyện gì?"
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt , Trình Mộ Thanh lá lớn-" Hách Liên Tuyệt , có nhiều rắn , rất nhiều , bọn nọ vây quanh em."
Thấy được bộ dạng khẩn trương của cô , không giống như là đang giả vờ -" Rốt cuộc sao lại thế này?"- Hách Liên Tuyệt hỏi ..
"Em không biết ... chính là em đang ngủ , lúc tỉnh lại có một con rắn trước mặt em , hướng phun nộc độc .. sau đó em định lên lầu thì nhìn xung quanh có rất nhiều rắn ... tất cả đều vây quanh em"
Cúi người , Hách Liên Tuyệt hôn lên đôi môi của cô .. Động tác rất nhẹ , cũng ôn nhu , như làm mọi khẩn trương cùng bất an của cô biến mất ...
Trình Mộ Thanh từ nhỏ đối với rắn đã có cảm giác rất sợ hãi , cô không sợ trời không sợ đất , mỗi ngày có thể đuổi theo những con gián , những con chuột nhưng chính là cô rất sợ rắn .. Thật giống như , cô vưa trải qua chuyện gì khắc sâu vào trong lòng , không thể quên đi được ,nó lưu lại như một bóng ma mờ ảo.
Mà nụ hôn của Hách Liên Tuyệt mềm nhẹ , làm mất đi sự bất an của cô , dần dần làm cho cô trấn định lại trong lòng ..
Lục màu nhìn cô -" Không cần sợ , có anh ở đây"
Nhìn cô , trong long yên tĩnh , Trình Mộ Thanh nói -" Em vừa rồi thấy rất nhiều rắn.."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó em liền gọi điện thoại.."
"Rồi sau đó nữa...?"
"Sau đó nữa là di động rớt , sau đó em cũng không biết thế nào liền bất tỉnh thôi...."- Trình Mộ Thanh nói.
Hách Liên Tuyệt dang tay -" Hiện tại , anh sẽ không để em ở nhà một mình nữa."
Nghe thấy lời nói của anh , trong lòng của cô không khỏi cao hứng .. Lúc này cô bỗng nhiên ý thức được cái gì , bây giờ cô đang như con bạch tuột quấn lấy người của anh.
Hơn nữa....
Chưa nói dứt lời , cô cảm giác có cái gì đó cứng rắn cọ vào người cô... Nhìn một chút , khuôn mặt ửng đó tới mang tai , tiếp giây theo cô liền nhanh chóng buông anh ra. Hai chân , hai tay cũng buông lỏng ra ..
"Anh... anh để em ở trên người làm gì?" Trình Mộ Thanh nghi ngờ nhìn anh.
Rõ ràng đây là cô chủ động ôm anh nha, bây giờ lại nói ngược? Chất vấn anh?
"Em nói gì?" -Hách Liên Tuyệt nheo con ngươi lại.
"Quên đi , anh đứng dậy , em tha thứ anh." Trình Mộ Thanh đẩy anh một cái , mắt cũng không dám nhìn thẳng .. đây là bộ dạng có tật giật mình ..
Hách Liên Tuyệt chọn mi -" Em tha thứ anh?"
"Đúng vậy , tha thứ anh .. đứng lên a.."- Trình Mộ Thanh dùng sức đánh anh .
"Chính là anh sẽ không tha cho em"- Hách Liên Tuyệt nói xong dùng sức đè lên người cô , cảm giác được bộ ngực no tròn của cô ...
Tuy biết rằng đang tự tra tấn mình nhưng vẫn là không nhịn được , sẽ giáo huấn cô một chút ..
"Cái gì?" Trình Mộ Thanh nhìn anh , con ngươi trong suốt làm cho anh nhịn không được muốn hôn cô ..
"Em cho anh cái gì? Đã nghĩ xong? Đối với anh yêu thương nhung nhớ , lúc sau lại trách anh?"- Hách Liên Tuyệt dồn ép , nói từng chữ ..
"Kia , vậy anh muốn gì?" Trình Mộ Thanh tự nhận chột dạ , nhìn anh, trái tim đập dồn dập , như là có gì đó xông vào làm cho nó nhảy dựng lên ..
Khuôn mặt này .. quả thật giống yêu nghiệt...
"Muốn.."- Hách Liên Tuyệt ôm lấy cô , ngón trỏ chậm rãi dời đến bả vai , cao túng nhẹ nhè dịch chuyển đến bộ ngực .. chính là ánh mắt kia thoạt nhìn vô cùng câu dẫn..
"Anh——Anh dám"- Trình Mộ Thanh hô lên , dùng sức đẩy anh ra , định xuống giường nhưng trong giây lát , một cỗ lực đã đem cô trở lại , trực tiếp đặt lên giường ..
"Anh cho em hai lựa chọn , một là hôn anh , hai là anh hôn em .. không có con đường thứ ba.."- Hách Liên Tuyệt bá đạo nói , thậm chí phá tan đường lui của Trình Mộ Thanh ..
"Hách Liên Tuyệt , anh nhất định phải vậy sao?" Trình Mộ Thanh tức giận hỏi , vừa mới được anh làm cho cảm động , bây giờ chỉ nghĩ một ít se tình gì đó...
"Là em chọc anh trước.."
Trình Mộ Thanh trừng to mắt kháng nghị , bất mãn chính mình ..
Hách Liên Tuyệt cũng không sốt ruột , thân thể anh chống bên trên cơ thể cô , thản nhiên nói :- " Em không chọn? Vậy là chịu cách thứ hai?"
"Không phải."
"Anh hoàn ý em."
Nói xong , Hách Liên Tuyệt hôn lên môi cô , đôi môi rất mềm , làm cho anh muốn ngừng cũng không được .. hận hiện tại không đem cô trên giường , ăn sạch cô ..
"A... không....."
Chính là nói như vậy ... Hahaha , thật đúng là không bình thường ... không biết những lời này trong miệng nói ra sẽ là bộ dạng gì nữa .. Nghĩ nghĩ , không tự giác , Trình Mộ Thanh nở một nụ cười .. đến lúc ý thức được liền nhanh thu lại..
Nhưng dù là biểu tình của cô rất nhỏ thôi cũng không thoát được đôi mắt Hách Liên Tuyệt ..
"Còn không bắt đầu?"- Hách Liên Tuyệt chọn mi hỏi
Trình Mộ Thanh nhìn anh, bất đắc dĩ ,cúi người , "Chụt" một tiếng , hôn lên đôi môi của anh ta.
"Chỉ vậy."- Hách Liên Tuyệt mở to mắt nhìn cô.
Trình Mộ Thanh a dua lại " Hôn"
"cứ như vậy?"
"Anh nói em hôn anh , chứ không có nói phải hôn như thế nào ! Em đã làm được"- Trình Mộ Thanh nói xong định xuống giường , nở nụ cười định bước ra ngoài.
Lúc này , Hách Liên Tuyệt ôm cánh tay của cô -" Nhưng .. anh cảm thấy còn chưa đủ!"
"Anh còn muốn thế nào?"
"Muốn em...."
"Không có thương lượng !"
"Muốn thử không?"
"Không cần.."
......................
"Trừ khi đáp ứng anh , mỗi lần anh ho một tiếng , em sẽ hôn anh một lần."
" Dựa vào cái gì ? Anh như thế nào không hôn..." Nói đến một nửa , Trình Mộ Thanh ngừng lại , giống như mặc kệ bây giờ nói gì thì người bị hại vẫn là cô thôi , người có lợi thì chắc là anh rồi ..
Hách Liên Tuyệt nhanh nhảu chụp lấy cơ hội - " Được , anh hôn em".
"Không cần"
"Tốt lắm , anh hôn em"
"Chúng ta nhất định phải vây quanh đề tài này sao?"
"Bằng không tiếp tục chuyện của lựa chọn thứ hai "- Hách Liên Tuyệt tiếp tục nhay nhúa ..
Trình Mộ Thanh cắn răng , cô ở nơi này xem như là tự chui đầu vào ổ sói rồi , ai lại cho người khác ở miễn phí bao giờ? Không thể không cúi đầu ..
"Được , mỗi lần em ho khan một tiếng , anh sẽ hôn em một cái -" Trình Mộ Thanh cắn răn nói , cùng lắm thì cô sẽ không ho , dù sao sức khoẻ của cô cũng tốt , không dễ dàng ho đâu ..
"Không , là anh ho một lần và em sẽ hôn anh một cái..."
A, công đạo là như thế sao?
Chương 110 :
Nhìn con rắn nhỏ trước mặt , người phù thuỷ kia nói cho Chu Lâm Na biết , nếu như con tiểu kim xà này mà thành công thì nó sẽ biến thành màu hồng .. nhưng chính là hiện tại nó vẫn vậy , là màu vàng óng ánh như trước !!..
Vậy thì đã chứng tỏ , nó không có thành công ..
Vì cái gì lại như vậy?
Vì cái gì lại như vậy?
Chu Lâm Na đi tới phòng , cả người thoạt nhìn như không thể khống chế được cảm xúc , cô mỗi ngày cho nó hút máu , mục đích chính là muốn giết Trình Mộ Thanh , chính là cái gì mà không thành công?
Tối hôm nay , Chu Lâm Na triệu trập rất nhiều rắn ..
Nhưng mà...
Vì cái gì?
Đầu óc Chu Lâm Na bị điều này xâm chiếm toàn bộ ..
Mặc chiếc áo ngủ tơ tằm , tóc dài rối bù , cô ngồi dưới đất , nắm con rắn nhỏ đặt trên bàn tay , mặt để gần nó , vẻ mặt rất quỷ dị " Tiểu Kim Xà , mày nói cho tao biết , vì cái gì lại không thành công? Vì cái gì lại không giết con nhỏ đó?"
Đôi môi đỏ mọng , thoạt nhìn quỷ dị , làm cho người khác không khỏi kinh hãi ..
Mà Tiểu Kim Xà quấn quanh tay tay của CHu Lâm Na , hướng phun độc tín đến ..
Chu Lâm Na , ánh mắt dần dần trở nên ác độc .. đem con rắn thả lại trong lòng sắt , cô đứng dậy thay đổi quần áo , ngồi trước gương trang điểm , mấy ngày nay hình như đã không ra khỏi nhà rồi , thôi rớt tất cả thông báo , nhìn trong gương , khuôn mặt trở nên tái nhợt hơn..
Một bên vẽ mắt , Chu Lâm Na vừa suy nghĩ , thỉnh thoảng lại nở một nụ cười tà ác ...
Trang điểm xong , vẫn là Chu Lâm Na xinh đẹp như trước , không ai bì nổi ..
********************************************
"Tuyệt , em đang ở ngoài cửa nhà anh , em có thể vào không?" Chu Lâm Na gọi điện thoại cho Hách Liên Tuyệt , bộ dạng đáng thương nói.
Hách Liên Tuyệt đang ở trong nhà cùng Trình Mộ Thanh và Tiểu Trạch , bỗng nhiên nhận được điện thoại của Chu Lâm Na , có một chút kinh ngạc nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý ...
Hách Liên Tuyệt đi ra ngoài , Chu Lâm Na đứng trước cửa , mặc một chiếc váy màu hồng , thoạt nhìn rất được mắt , tay cầm bánh ngọt hướng đến anh -" Tuyệt".
"Em như thế nào đến đây?" Hách Liên Tuyệt thản nhiên hỏi
Nhìn thấy bộ dạng ảm đạm của anh , tất cả sự nhiệt tình của Chu Lâm Na bị huỷ diệt -" Em nhớ anh , nên muốn đến để gặp anh."
Hách Liên Tuyệt không tự tại nhếch miệng.
"Tuyệt , anh có thể trả lời em một chuyện được không?" Chu Lâm Na nhìn thẳng vào anh hỏi.
"Chuyện gì?"
"Chúng ta, không còn khả năng sao?" Chu Lâm Na hỏi , tự cho chính mình cơ hội cuối cùng , cũng cho Hách Liên Tuyệt một cơ hội cuối cùng , chỉ cần anh nói có cơ hội , cô sẽ cố gắng tranh thủ ..
Hách Liên Tuyệt chăm chú nhìn Chu Lâm Na nửa ngày -" Đã không còn".
Đã không còn.... Ba chữ này giống như khiến cho Chu Lâm Na ngã xuống vực sâu ..
Chu Lâm Na xấu hổ , nhìn Hách Liên Tuyệt -" Em đã sớm đoán được anh sẽ nói vậy , anh yên tâm , em cũng đã nghĩ thông suốt."
Hách Liên Tuyệt nhíu mày , nhìn cô.
"Chỉ cần người anh thích , em sẽ tôn trọng , chỉ cần anh vui vẻ , hạnh phúc là được..."- Chu Lâm Na nhìn xung quanh nói , cô không dám nhìn Hách Liên Tuyệt , bởi vì liếc một cái , cô sẽ không thể buông tha , không thể quên ...
Hách Liên Tuyệt mím môi , nhìn chằm chằm cô ta: " Lâm Na....."
"Được rồi , đừng nói gì , em không sao"- Nói xong , cô nở nụ cười ngọt ngào , giơ cái bánh ngọt trong tay -" Em biết chuyện ngày đó là em không tốt , trước kia em cũng làm nhiều chuyện có lỗi với Trình Mộ Thanh , cho nên hôm nay em tìm cô ấy giải thích.."
"Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi"- Hách Liên Tuyệt thản nhiên nói nhưng cứ cảm giác sự chuyển biến này có điểm lạ , nhưng anh cùng Chu Lâm Na ở bên cạnh nhau đã nhiều năm ,vẫn còn có chút hiểu biết về con ngươi của cô ta.
"Gật đầu , vào thôi"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian